Chừng 5 phút sau, xe chầm chậm đổ xuống con dốc nối liền bãi biển. Một dãy chòi lá với những chiếc võng dù hiện ra. Bà chủ quán đon đả chào hỏi nhóm thanh niên. Những chàng trai, cô gái tỏa ra thả mình trên võng, nằm ngắm biển.
Chủ tên Nguyễn Thị Xô, tức bà Năm Xô, 56 tuổi, đon đả cùng một cô gái xách theo xô than củi hồng rực trở ra. Bởi món bà chiêu đãi khách hôm ấy là “gà sa mạc” – loại gà chỉ ăn cơm rơi, vãi rồi chạy bộ trên đồi cát.
Bà Năm Xô kể, năm nay con trai lớn ngoài 30 tuổi nghĩa là bà cũng sống trên bãi biển này ngần ấy năm. Tại đây, bà sinh thêm 4 người con. Nay, ngoài 10 đứa dâu, rể bà có thêm 16 đứa cháu nội, ngoại. Hồi còn trẻ, để có tiền nuôi 5 đứa con, gia đình bà phải đi biển đánh lưới, câu mực nhưng vẫn không đủ ăn. Sau đó bà mở quán bán đồ ăn uống ngay ở căn chòi gia đình sinh hoạt. “Hồi đó quán vắng lắm. Nhưng hai năm nay thì khác rồi”, bà kể về những đoàn khách đổ về Bãi Tràng hoang sơ, tinh khiết này.
Theo bà Năm Xô, nước ở vùng Mũi Dinh này mát hơn hẳn những vùng khác bởi có nguồn nước trồi nhiều khoáng chất. Bà tự hào vì những món hải sản mình chế biến như tôm hùm, tôm sú, cá mú, bào ngư, ốc, ghẹ… rất ngon bởi còn có thêm một loại gia vị đặc biệt trời ban – muối. Bà vẫn thường lấy muối ở đây làm quà tặng du khách mỗi khi họ rời quán.